CHAP CUỐI: GIÁNG SINH NGỌT NGÀO
Trời thì lạnh mà em cũng chẳng hiểu tại sao lại dẫn My đi ăn cái món này. Ngồi chọc được vài miếng thấy My vẫn ăn ngon lành, có vẻ hình như cô ấy đói lắm hay sao ấy.
“Nhìn gì em đấy? Lo ăn đi”
“Anh ăn không được”
“Sao thế? Không ngon à? Ăn không được sao còn dẫn em vô đây chi?”
“Em ăn đi” – Em không trả lời câu hỏi của My. Chỉ cười và đáp
My lại tiếp tục ăn, em bên cạnh ngồi cuốn bún lại cho cô ấy. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả lắm. Chẳng mấy chốc mà phần bún đã hết nhẵn. My xoa xoa cái bụng khuôn mặt tỏ vẻ mãn nguyện lắm
“No chưa?”
“Tạm no. Trưa nay em không ăn cơm nên giờ đói quá”
“Khiếp! Ăn gấp 2 lần anh mà còn chưa no hả?”
“Chưa? Đi chơi đi. Tí nữa ăn tiếp”
Thanh toán xong 2 phần bún, em chở cô ấy đi dạo thành phố. Giáng sinh có khác, người dân đổ ra đường đông như trẩy hội, ở dưới huyện còn có những thanh niên dân tộc đánh cả xe máy cày lên làm náo loạn hết cả một góc phố. Đâu đó vẫn có tiếng nẹt bô của những thanh niên trẻ trâu khiến người đi đường thêm phần sợ hãi
“Ghê quá. Hay mình ra nhà thờ chơi đi. Người đông thế này đi xe khó lắm”
“Vậy cũng được. Nhưng gửi xe đâu bây giờ?”
“Ghé qua khu căn hộ kia gửi kìa. Anh có quen mấy tay bảo vệ ở đó. Chắc chúng nó cho gửi thôi”
Phóng xe luồn lách qua đám đông cuối cùng em cũng tới được chỗ gửi xe. Mấy tay bảo vệ nhìn thấy em cười cười chọc chọc. Có đứa còn gọi My là chị dâu làm cô ấy đỏ mặt phải quay đi. Em thì khoái chí đứng cười khà khà chém gió vài câu rồi đi.
“Mấy anh bạn của anh chọc gì mà kì ghê”
“Sao mà ghê?”
“Còn không ghê à? Em còn chưa có người yêu mà bảo chị dâu gì? Đã thế anh còn không thanh minh giúp em đứng đó cười khì khì. Muốn gì đây hả?” – Dư dứ nắm đấm
“Muốn gì đâu. Kệ bọn nó đi, bọn nó chọc cho vui thôi mà. Với lại…” – Em lấp lửng
“Với lại gì cơ..?
“Với lại…À mà không có gì. Hehee”
“Anh ghê lắm. Cẩn thận đấy”
My dẫn em vào một tiệm xiên nướng ở gần trung tâm văn hóa. Cô ấy mua 2 cây bò và đưa cho em một cây. Vừa ăn My vừa xuýt xoa vì cay và nóng. Nhìn những hành động dễ thương đó làm em xao xuyến lạ thường. Đặc biệt là môi căng mọng lâu lâu chun lại thổi phù phù. Nhìn chỉ muốn cắn cho một phát
Nhiều thím chắc cũng biết em ở đâu rồi nhỉ? Chẳng dấu chi nữa, em ở Buôn Ma Thuột. Vào những ngày này, người dân dưới huyện lên trên đây nhiều lắm. Đặc biệt là người đồng bào và tập trung ở ngã 6 khá đông. Em còn nhớ năm đó công an còn cấm đi xe vào ngã 6 nữa thành thử tắc đường nặng nhưng lại được chỗ đi bộ khá lý tưởng.
“Trà sữa không?”
“Thôi. Em muốn uống sữa đậu nành. Mình ra kia ngồi đi” – My cầm lấy tay em kéo sang cái bàn duy nhất còn bỏ trống. Đứng hình
“May quá. Tí nữa là hết chỗ rồi” – Cười rất tươi
Anh chủ quán đến, em gọi một sữa đậu nành và một đậu xanh với thêm đĩa hạt dưa nữa. Hai đứa cứ ngồi đó nhìn ra biển người trước mặt đang nháo nhào trên tượng đài chụp ảnh mà không nói gì cả. Cứ im lặng như thế, mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ riêng gì đó
“Anh này! Anh đang nghĩ gì thế?” – My phá đi sự im lặng
“Ừm! Không nghĩ gì cả?”
“Vậy sao anh im lặng vậy” – Nheo nheo mắt nhìn. Em chỉ cười không trả lời
“Anh có giận em vụ bữa trước không?”
“Vụ gì?”
“Em từ chối anh ấy?” – My nói giọng nhỏ dần
“Không! Anh không giận”
“Vì sao thế?”
“Em từ chối anh lúc đó là đúng. Anh tỏ tình với em và đang trong thời gian chờ câu trả lời nhưng anh lại đi chơi và có những hành động tình cảm với người con gái khác. Nếu anh là em anh cũng không chấp nhận mình có một người bạn trai như thế. Đúng không?”
“Vậy sao trong thời gian em bị tai nạn. Anh lại đối tốt với em như thế?”
“Anh đã nói với em rồi mà. Anh đâu có thể từ bỏ dễ dàng như thế được. Em cũng nói ra tình cảm của mình vì thế anh phải nắm bắt lấy chứ. Với lại anh tin sẽ có một ngày anh có được em mà”
“Anh tự tin quá ha? Liệu không có ngày đó thì sao?” – Cười mỉm
“Sao mà không có được. Chẳng phải khi nãy em nói em còn chưa có người yêu hay sao? Chưa có tức là anh vẫn còn cơ hội còn nếu có rồi anh tin khả năng mình vẫn đủ sức để đập chậu cướp hoa mà”
“Thật không đấy?” – Nhìn em cười
“Nhà anh có truyền thống cướp hoa rồi. Từ ông anh cho tới bố và các chú. Ai cũng phải tranh cướp dành giật thì mới có được tình yêu của mình. Anh tin anh cũng sẽ làm được như vậy vì con nhà lông không giống tông cũng giống cánh mà”
“HAHAHAAAA” – My nhìn em cười lớn
“Thôi đi ông tướng. Nổ vừa thôi”
“Anh nói sự thật mà kêu anh nổ”
My vẫn cười không nói gì. Một lúc sau, không khí im lặng lại bao trùm lên hai đứa. Em thở dài một cái thì có tin nhắn đến. Mở điện thoại lên, em cười mỉm trong lòng
“Finish! Good luck”
“Mình đi dạo đi em”
“Đi đâu giờ?”
“Vào Sài Gòn – Ban Mê ngồi cho ấm đi. Ở đây lạnh quá?”
“Gì đây? Sao rủ em vô đó” – Ánh mắt nghi ngờ
“Có gì đâu? Vào đó cho ấm thôi mà”
“Thật không? Nghi ngờ lắm” – Lườm lườm
“Thật. Em như vậy ai dám làm gì em chứ” – (Sài Gòn – Ban Mê là một khách sạn. Nhưng em rủ My vào đó uống café)
“Chờ đã. Em quàng cái khăn vô cho đỡ lạnh” – Em cởi chiếc khăn đang quàng trên cổ ra rồi quàng vào cho My. Cô ấy nhìn em không chớp mắt
“Cám ơn anh”
“Chiếc khăn đó đẹp lắm. Lần đầu tiên anh nhận được món quà như thế đấy”
“Em đan xấu thế mà kêu đẹp à? Không nịnh đấy chứ?”
“Không hề. Vừa đẹp vừa ấm. Em quàng thử đi rồi biết”
Em nắm tay My dắt cô ấy đi giữa dòng người đông nghịt. My không nói gì chỉ im lặng đi theo em, lâu lâu còn nép người vào em để tránh các thanh niên khác đụng chạm. Nhìn My lúc này thật nhỏ bé đang cố gắng nấp thật sâu vào người em để tìm sự bình yên và an toàn. Đây cũng là lần đầu tiên em cảm thấy mình gần My đến mức đó
Quán café của khách sạn ở ngay trước mắt. Anh chàng phục vụ lịch sự cúi chào rồi dắt em vào bàn. Chỗ em ngồi đối diện với nhà thờ được ngăn cách bằng một tấm kính, xung quanh khá im ắng chỉ có tiếng nhạc của bản giao hưởng nào đó cất lên khác hẳn với không khí ồn ã ngoài kia.
“Anh chị dùng gì ạ?”
“Cho mình mượn cái menu”
(Em không biết hôm đó gọi gì. Chỉ nhớ là hai món uống với một món ăn nhẹ mất khoảng gần 200k Hôm đó share các thím ợ. Đỡ được một phần)
“Happy birthday to you, Happy birthday to you…”
Phía xa xa gần quầy bar có 2 người cầm một chiếc bánh GATO và con gấu bông bước tới, đằng sau họ là khoảng vài người phục vụ, tay cầm nến hát theo bài hát chúc mừng sinh nhật tiến lại gần em
“Anh biết sinh nhật của em đã qua được hai ngày. Hôm vừa rồi anh có công chuyện phải lên Sài Gòn với ông anh nên không thể dự sinh nhật cùng với em được. Hôm nay dù gì cũng là Giáng Sinh. Anh muốn tổ chức một bữa sinh nhật nhỏ dành cho em. Mong em sau này càng ngày càng xinh đẹp và mạnh mẽ trong cuộc sống” – Em nhìn My cười
Thy và Linh tiến lại gần em. Tay Thy cầm bánh đặt xuống dưới bàn, còn Linh thì cầm con gấu bông to bằng người của nhỏ giữ khư khư đằng trước. Cô bé đó xích lại, đặt con gấu xuống ghế rồi chạy tới ôm chầm lấy My
“Chị My sướng nhé. Có người tổ chức sinh nhật riêng cho luôn. Lãng mạn quá”
Tiếng pháo giấy nổ tung sau khi bài hát kết thúc. Em thấy mắt My hơi ướt. Cô ấy khóc nhưng lần này khác với tháng trước. Cô ấy vui, đang rất vui vì nhận được món quà bất ngờ như thế.
“Em cám ơn” – My cúi mặt, vén mái tóc sang một bên mỉm cười
“My này! Làm bạn gái anh nhé
Trời thì lạnh mà em cũng chẳng hiểu tại sao lại dẫn My đi ăn cái món này. Ngồi chọc được vài miếng thấy My vẫn ăn ngon lành, có vẻ hình như cô ấy đói lắm hay sao ấy.
“Nhìn gì em đấy? Lo ăn đi”
“Anh ăn không được”
“Sao thế? Không ngon à? Ăn không được sao còn dẫn em vô đây chi?”
“Em ăn đi” – Em không trả lời câu hỏi của My. Chỉ cười và đáp
My lại tiếp tục ăn, em bên cạnh ngồi cuốn bún lại cho cô ấy. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả lắm. Chẳng mấy chốc mà phần bún đã hết nhẵn. My xoa xoa cái bụng khuôn mặt tỏ vẻ mãn nguyện lắm
“No chưa?”
“Tạm no. Trưa nay em không ăn cơm nên giờ đói quá”
“Khiếp! Ăn gấp 2 lần anh mà còn chưa no hả?”
“Chưa? Đi chơi đi. Tí nữa ăn tiếp”
Thanh toán xong 2 phần bún, em chở cô ấy đi dạo thành phố. Giáng sinh có khác, người dân đổ ra đường đông như trẩy hội, ở dưới huyện còn có những thanh niên dân tộc đánh cả xe máy cày lên làm náo loạn hết cả một góc phố. Đâu đó vẫn có tiếng nẹt bô của những thanh niên trẻ trâu khiến người đi đường thêm phần sợ hãi
“Ghê quá. Hay mình ra nhà thờ chơi đi. Người đông thế này đi xe khó lắm”
“Vậy cũng được. Nhưng gửi xe đâu bây giờ?”
“Ghé qua khu căn hộ kia gửi kìa. Anh có quen mấy tay bảo vệ ở đó. Chắc chúng nó cho gửi thôi”
Phóng xe luồn lách qua đám đông cuối cùng em cũng tới được chỗ gửi xe. Mấy tay bảo vệ nhìn thấy em cười cười chọc chọc. Có đứa còn gọi My là chị dâu làm cô ấy đỏ mặt phải quay đi. Em thì khoái chí đứng cười khà khà chém gió vài câu rồi đi.
“Mấy anh bạn của anh chọc gì mà kì ghê”
“Sao mà ghê?”
“Còn không ghê à? Em còn chưa có người yêu mà bảo chị dâu gì? Đã thế anh còn không thanh minh giúp em đứng đó cười khì khì. Muốn gì đây hả?” – Dư dứ nắm đấm
“Muốn gì đâu. Kệ bọn nó đi, bọn nó chọc cho vui thôi mà. Với lại…” – Em lấp lửng
“Với lại gì cơ..?
“Với lại…À mà không có gì. Hehee”
“Anh ghê lắm. Cẩn thận đấy”
My dẫn em vào một tiệm xiên nướng ở gần trung tâm văn hóa. Cô ấy mua 2 cây bò và đưa cho em một cây. Vừa ăn My vừa xuýt xoa vì cay và nóng. Nhìn những hành động dễ thương đó làm em xao xuyến lạ thường. Đặc biệt là môi căng mọng lâu lâu chun lại thổi phù phù. Nhìn chỉ muốn cắn cho một phát
Nhiều thím chắc cũng biết em ở đâu rồi nhỉ? Chẳng dấu chi nữa, em ở Buôn Ma Thuột. Vào những ngày này, người dân dưới huyện lên trên đây nhiều lắm. Đặc biệt là người đồng bào và tập trung ở ngã 6 khá đông. Em còn nhớ năm đó công an còn cấm đi xe vào ngã 6 nữa thành thử tắc đường nặng nhưng lại được chỗ đi bộ khá lý tưởng.
“Trà sữa không?”
“Thôi. Em muốn uống sữa đậu nành. Mình ra kia ngồi đi” – My cầm lấy tay em kéo sang cái bàn duy nhất còn bỏ trống. Đứng hình
“May quá. Tí nữa là hết chỗ rồi” – Cười rất tươi
Anh chủ quán đến, em gọi một sữa đậu nành và một đậu xanh với thêm đĩa hạt dưa nữa. Hai đứa cứ ngồi đó nhìn ra biển người trước mặt đang nháo nhào trên tượng đài chụp ảnh mà không nói gì cả. Cứ im lặng như thế, mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ riêng gì đó
“Anh này! Anh đang nghĩ gì thế?” – My phá đi sự im lặng
“Ừm! Không nghĩ gì cả?”
“Vậy sao anh im lặng vậy” – Nheo nheo mắt nhìn. Em chỉ cười không trả lời
“Anh có giận em vụ bữa trước không?”
“Vụ gì?”
“Em từ chối anh ấy?” – My nói giọng nhỏ dần
“Không! Anh không giận”
“Vì sao thế?”
“Em từ chối anh lúc đó là đúng. Anh tỏ tình với em và đang trong thời gian chờ câu trả lời nhưng anh lại đi chơi và có những hành động tình cảm với người con gái khác. Nếu anh là em anh cũng không chấp nhận mình có một người bạn trai như thế. Đúng không?”
“Vậy sao trong thời gian em bị tai nạn. Anh lại đối tốt với em như thế?”
“Anh đã nói với em rồi mà. Anh đâu có thể từ bỏ dễ dàng như thế được. Em cũng nói ra tình cảm của mình vì thế anh phải nắm bắt lấy chứ. Với lại anh tin sẽ có một ngày anh có được em mà”
“Anh tự tin quá ha? Liệu không có ngày đó thì sao?” – Cười mỉm
“Sao mà không có được. Chẳng phải khi nãy em nói em còn chưa có người yêu hay sao? Chưa có tức là anh vẫn còn cơ hội còn nếu có rồi anh tin khả năng mình vẫn đủ sức để đập chậu cướp hoa mà”
“Thật không đấy?” – Nhìn em cười
“Nhà anh có truyền thống cướp hoa rồi. Từ ông anh cho tới bố và các chú. Ai cũng phải tranh cướp dành giật thì mới có được tình yêu của mình. Anh tin anh cũng sẽ làm được như vậy vì con nhà lông không giống tông cũng giống cánh mà”
“HAHAHAAAA” – My nhìn em cười lớn
“Thôi đi ông tướng. Nổ vừa thôi”
“Anh nói sự thật mà kêu anh nổ”
My vẫn cười không nói gì. Một lúc sau, không khí im lặng lại bao trùm lên hai đứa. Em thở dài một cái thì có tin nhắn đến. Mở điện thoại lên, em cười mỉm trong lòng
“Finish! Good luck”
“Mình đi dạo đi em”
“Đi đâu giờ?”
“Vào Sài Gòn – Ban Mê ngồi cho ấm đi. Ở đây lạnh quá?”
“Gì đây? Sao rủ em vô đó” – Ánh mắt nghi ngờ
“Có gì đâu? Vào đó cho ấm thôi mà”
“Thật không? Nghi ngờ lắm” – Lườm lườm
“Thật. Em như vậy ai dám làm gì em chứ” – (Sài Gòn – Ban Mê là một khách sạn. Nhưng em rủ My vào đó uống café)
“Chờ đã. Em quàng cái khăn vô cho đỡ lạnh” – Em cởi chiếc khăn đang quàng trên cổ ra rồi quàng vào cho My. Cô ấy nhìn em không chớp mắt
“Cám ơn anh”
“Chiếc khăn đó đẹp lắm. Lần đầu tiên anh nhận được món quà như thế đấy”
“Em đan xấu thế mà kêu đẹp à? Không nịnh đấy chứ?”
“Không hề. Vừa đẹp vừa ấm. Em quàng thử đi rồi biết”
Em nắm tay My dắt cô ấy đi giữa dòng người đông nghịt. My không nói gì chỉ im lặng đi theo em, lâu lâu còn nép người vào em để tránh các thanh niên khác đụng chạm. Nhìn My lúc này thật nhỏ bé đang cố gắng nấp thật sâu vào người em để tìm sự bình yên và an toàn. Đây cũng là lần đầu tiên em cảm thấy mình gần My đến mức đó
Quán café của khách sạn ở ngay trước mắt. Anh chàng phục vụ lịch sự cúi chào rồi dắt em vào bàn. Chỗ em ngồi đối diện với nhà thờ được ngăn cách bằng một tấm kính, xung quanh khá im ắng chỉ có tiếng nhạc của bản giao hưởng nào đó cất lên khác hẳn với không khí ồn ã ngoài kia.
“Anh chị dùng gì ạ?”
“Cho mình mượn cái menu”
(Em không biết hôm đó gọi gì. Chỉ nhớ là hai món uống với một món ăn nhẹ mất khoảng gần 200k Hôm đó share các thím ợ. Đỡ được một phần)
“Happy birthday to you, Happy birthday to you…”
Phía xa xa gần quầy bar có 2 người cầm một chiếc bánh GATO và con gấu bông bước tới, đằng sau họ là khoảng vài người phục vụ, tay cầm nến hát theo bài hát chúc mừng sinh nhật tiến lại gần em
“Anh biết sinh nhật của em đã qua được hai ngày. Hôm vừa rồi anh có công chuyện phải lên Sài Gòn với ông anh nên không thể dự sinh nhật cùng với em được. Hôm nay dù gì cũng là Giáng Sinh. Anh muốn tổ chức một bữa sinh nhật nhỏ dành cho em. Mong em sau này càng ngày càng xinh đẹp và mạnh mẽ trong cuộc sống” – Em nhìn My cười
Thy và Linh tiến lại gần em. Tay Thy cầm bánh đặt xuống dưới bàn, còn Linh thì cầm con gấu bông to bằng người của nhỏ giữ khư khư đằng trước. Cô bé đó xích lại, đặt con gấu xuống ghế rồi chạy tới ôm chầm lấy My
“Chị My sướng nhé. Có người tổ chức sinh nhật riêng cho luôn. Lãng mạn quá”
Tiếng pháo giấy nổ tung sau khi bài hát kết thúc. Em thấy mắt My hơi ướt. Cô ấy khóc nhưng lần này khác với tháng trước. Cô ấy vui, đang rất vui vì nhận được món quà bất ngờ như thế.
“Em cám ơn” – My cúi mặt, vén mái tóc sang một bên mỉm cười
“My này! Làm bạn gái anh nhé